Chương trước
Chương sau
Yến Thiếu Ngu liếc một cái: "Tôi rất tò mò, Khương Bính Nhung đã hứa cho bà cái gì?"

Ngọc Yêu Nương cười khẩy một tiếng, song, trong mắt từ từ hiện ra ý chế giễu, một ống kim phóng nhanh như tia sét xuyên thấu bụng bà ta, một cơn ớn lạnh ứa ra khiến sắc mặt bà ta thay đổi mạnh.

Bà ta không ngờ Yến Thiếu Ngu tuổi đời còn trẻ nhưng đã mưu mô nhiều như vậy, lời còn chưa nói hết đã lệnh cho người ra tay.

Khí thế hung ác của Ngọc Yêu Nương lộ ra, đồng thời rút ống kim ra, giơ tay lên, vô số giấy vàng tung bay rơi xuống khắp nơi.

Đồng tử Yến Thiếu Ngu co lại, nghiêm giọng nói: "Lùi lại!"

Chỉ là phản ứng của anh nhanh nhưng tốc độ của giấy vàng càng nhanh hơn.

"Hừ!" Sau khi rải ra giấy vàng, Ngọc Yêu Nương nhanh chóng trở lại phòng bếp. Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn. Sau khi Yến Thiếu Ngu đã đuổi vào trong phòng bếp, chỉ còn lại một cảnh cửa sổ bị vỡ, vi vu gió mùa hè nóng nực.

Cố Tiểu Tây cau mày, nói với Yến Thiếu Ngu: "Em đi đuổi theo Ngọc Yêu Nương! Anh đi bắt hai người trên lầu đi, sau đó nhanh chóng rút lui! Người của Khương Bính Nhung chắc rất nhanh thôi sẽ đến đây."

Nói rồi cô nhảy qua cửa sổ, lời bác bỏ định nói của Yến Thiếu Ngu bị nuốt ngược vào trong, anh nói: "Cẩn thận."

Trong lòng anh hiểu rất rõ, vào lúc này sắp xếp như vậy là tốt nhất, bởi vì cô có thể cảm nhận được hành động của Ngọc Yêu Nương, cũng sẽ không bị ám sát, như vậy, không cần bàn cãi người đuổi theo bà ta tốt nhất chính là cô. Hơn nữa Ngọc Yêu Nương đã bị trúng thuốc mê, bà ta cũng không kiên trì được bao lâu.

Cố Tiểu Tây gật đầu: "Em biết rồi, anh cũng cẩn thận, yên tâm đi em nhất định sẽ đem Ngọc Yêu Nương về."

Nói rồi, cô nhanh chóng đuổi theo, vừa mới nhảy khỏi cửa sổ, đã nhìn thấy mấy chiến sĩ ngất xỉu dưới đất. Môi thâm tím, miệng sùi bọt mép, bọn họ đều bị Ngọc Yêu Nương mới nhảy xuống từ cửa sổ xuống tập kích.

Cố Tiểu Tây tiện tay chuyển cho họ một chút năng lượng chữa lành, duy trì mạng sống, để họ không đến mức bỏ mạng.

Trong cảm nhận với thực vật, cô có thể biết rõ đường đi bỏ trốn của Ngọc Yêu Nương và từ đó bắt được bà ta. Khu vực xung quanh Vạn Bình Trai là một mảng rừng lớn chưa được khai phá, vào mùa hè cây cối mọc um tùm, màn đêm tối thui dường như đang ẩn giấu sát khí, Cố Tiểu Tây có thể cảm nhận được gần đó đang có côn trùng độc đang ẩn núp chờ thời hành động.

Nếu như lần này người đuổi theo không phải cô mà là chiến sĩ khác, chỉ sợ là có đi mà không có về.

Cái bà Ngọc Yêu Nương này đúng là thận trọng, không hổ danh là người từng trải lăn lộn xã hội nhiều năm.

Thuốc mê dường như đã từ từ có tác dụng, bước đi của Ngọc Yêu Nương cũng chậm lại, ước chừng sau vài phút, Cố Tiểu Tây đã đuổi theo bà ta kịp.

Ngọc Yêu Nương kiệt sức, không chạy nữa, mà là tựa lưng vào một thân cây rồi ngồi xuống, đôi mắt quyến rũ khóa chặt trên người Cố Tiểu Tây. Ánh mắt bà ta lướt qua trên người cô, giống như muốn nhìn thấu hết con người này.

Giây sau, bà ta chuyển động con ngươi, tự cười giễu,nói: "Điền Tĩnh thua bởi cô cũng không uổng."

Bà ta tự hỏi từ lúc gia nhập huyền môn, sau khi trở thành giáng đầu sư, cũng thấy qua rất nhiều chuyện đời, nhưng mà vận khí mạnh mẽ đến chói mắt nhưng như cô gái trước mặt thì thật sự bà ta chưa gặp qua. Người như vậy, nói là được ông trời thiên vị cũng không quá. Chả trách cô có thể có được của quý báu, kéo vận khí của nhà họ Yến lên cao theo, có được cơ hội trở mình.

Cố Tiểu Tây không có lòng dạ nói chuyện phiếm với người khác, ngón tay khẽ động, vài hạt giống cây leo rơi xuống đất, sinh trưởng cực nhanh, trói chặt Ngọc Yêu Nương, sắc mặt bà ta chợt thay đổi, suýt nữa không duy trì được vẻ điềm tĩnh.

Ngọc Yêu Nương hít thở sâu một hơi, nói: "Cố Tiểu Tây, chắc cô chưa biết nhỉ? Điền Tĩnh, người đã chết trong tay cô đã sống lại, chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật chết đi sống lại của cô ta? Tôi có thể giao thành quả nghiên cứu cho cô!"

Bà ta tin rằng, không ai có thể cưỡng lại được bí mật trường sinh.

Cố Tiểu Tây bĩu môi, không buồn nói nhiều lời. Cô nhìn ngó xung quanh, lượm lên một khúc cây từ chỗ không xa, ước lượng cân nặng của khúc cây trên tay, xác định sẽ không làm chết người, bèn gõ thẳng xuống đầu Ngọc Yêu Nương.

"Cô..." Tiếng kêu chói tai của Ngọc Yêu Nương nghẹn lại ở cổ họng.

Bà ta không ngờ rằng, bà ta không bị thuốc mê châm vào trước đó làm cho bất tỉnh mà thay vào đó là bị cô gái thô bạo Cố Tiểu Tây này đánh ngất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.