Vẻ mặt Khương Đồng cũng trở nên nghiêm túc, lại cần thận từng li từng tí đưa mắt nhìn ra ngoài một cái: "Ý của bà là người của Tần Hữu Công đến rồi?"
Lông mày lá liễu của Ngọc Yêu Nương nhướng lên, bộc lộ bộ mặt hung ác nói với Khương Đồng: "Mặc kệ là xảy ra chuyện gì, cậu cứ đợi ở trong phòng đừng có ra ngoài, nếu bọn họ dám đến, vậy thì nhất định là đã chuẩn bị vẹn toàn. Trước đó tôi đã gọi điện thoại cho cha cậu rồi, ông ấy sẽ cho người đến trợ giúp, chỉ cần gượng được khoảng thời gian này thì sẽ không có chuyện gì hết, cậu tự bảo vệ mình cho tốt, tôi đi ngăn chặn bọn họ!"
Nói xong, Ngọc Yêu Nương bèn vội vàng lên lầu, giây lát lại đi xuống.
Khương Đồng vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt mập mờ không ổn định.
"Còn không quay vào đi!" Lúc này Ngọc Yêu Nương nóng nảy, đã không thèm để ý giữ giọng điệu dịu dàng.
Môi Khương Đồng khẽ run, cuối cùng vẫn là nghiêng người cúi đầu chạy lên lầu, anh ta là một nhà chính trị, không phải là sát thủ, dù cho anh ta có ở lại thì cũng không có ích gì, thay vì thêm phiền phức, chi bằng lo tốt cho mình, để bà ta không có nỗi lo phía sau.
Chỉ là, trước khi lên cầu thang, anh ta không quay đầu lại, giọng đượm buồn nói: "Mẹ hãy cẩn thận."
Cả cơ thể của Ngọc Yêu Nương rung lên, ngón tay ngọc ngà mảnh mai siết lại, nét mặt có chút ngơ ngác và cảm động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605079/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.