Tần Hữu Công nhíu mày nói: "Quả nhiên là giáng đầu sư một tấc cũng không rời khỏicái ông già Khương Bính Nhung kia."
Cố Vĩ rơi vào thế khó, ông ấy cười khổ nói: "Lãnh đạo, giáng đầu sư kia ở nhà họ Khương. Khắp nơi đó đều có lính cảnh vệ, muốn đột phá phòng ngự mà xông vào bên trong và còn phải bắt sống giáng đầu sư nữa. Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nói không chừng ngày mai, thủ đô sắp nổ tung nữa."
Nơi ở của một lãnh đạo ở thủ đô bị người khác tấn công, chuyện này đã có thể tính là phạm tội.
Ánh mắt của Tần Hữu Công có chút âm u, phe Khương suýt nữa đã gi ết chết ông ta, tất nhiên là ông ta muốn làm cho phe Khương rơi vào tình thế không thể cứu vãn. Tuy nhiên, Khương Bính Nhung không phải là thanh niên có sức trâu, lòng dạ thâm sâu và thủ đoạn độc ác. Muốn cướp người từ tay của ông ta, quá khó.
Vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu ảm đạm không rõ, không biết là anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
Thấy bầu không khí nhạt nhẽo và chùng xuống, ông Phùng uống nước một hơi cạn sạch, ông ấy thừa nước đục thả câu nói: "Lại Tử, cậu nói đi."
Lông mày của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, thấy dáng vẻ nhue nắm gọn mọi thứ ở trong lòng bàn tay của ông Phùng, cô biết đánh bậy đánh bạ mà cũng vượt qua.
Dáng dấp của Lại Tử hơi mập một chút, dáng vẻ vui vẻ. Đầu tiên là anh ta cung kính hành lễ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605068/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.