Lúc bọn họ đi qua boong tàu, còn có thể nhìn thấy Catherine đang chỉ huy người vớt xác của cá mập đang nổi trên mặt biển.
Sau khi về phòng, Yến Thiếu Ngu lập tức nhíu mày, tỏ vẻ như mệt bở hơi tai vậy.
Cố Tiểu Tây có chút mắc cười, rót cho anh một ly nước: “Lúc trước không biết mệt, bây giờ đã biết rồi à? Là cơ thể mệt hay là tim mệt đây? Em còn cho rằng có được sự ưu ái của người đẹp, lẽ ra anh phải ra vẻ đắc ý vênh váo chứ.”
Lời trêu chọc của cô lọt vào tai của Yến Thiếu Ngu, khiến khóe một anh giật một cái, chợt nhướng mày lên, kéo Cố Tiểu Tây vào trong lòng: “Sự ưu ái của người đẹp? Trong mắt anh, chỉ có duy nhất Tiểu Tây mới được coi là người đẹp thôi.
Giọng anh nhẹ nhàng, vô cùng quyến luyện, khiến Cố Tiểu Tây có hơi không đỡ nổi.
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “Miệng lưỡi trơn tru quá! Anh không cần phải nói, thật sự em vẫn còn đang nhớ đến Yến Thiếu Ngu kiệm lời ít nói kia đó, anh xem xem anh bây giờ đi, sau khi kết hôn lại dở chứng không ít rồi.”
Yến Thiếu Ngu bật cười, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Có gì không tốt?”
Cố Tiểu Tây đưa nước qua cho anh: “Đừng ngắt lời nữa, anh nói xem Lovshkin đến Thủ đô rồi, có khi nào sẽ ảnh hưởng đối với sự thay đổi của tình hình không?”
Đồng tử Yến Thiếu Ngu khẽ co lại, một sự u ám hiện lên trong đáy mắt: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605044/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.