Từ Xuyên Cốc cũng không vòng vo với anh, hạ giọng nói: “Tất cả mọi người đều đang thăm dò chuyện của Kỷ Nhiên nhưng không ai biết, trong quá trình Kỷ Nhiên xảy ra chuyện, còn có một chuyện mà người ngoài không biết, đó là mẹ cháu từng mượn cha cháu một đồ vật.”
Sống lưng Yến Thiếu Ngu căng cứng, con ngươi hẹp dài chợt lóe lên: “Cái chú Từ nói, chẳng lẽ là ngọc bài của nhà họ Yến chúng cháu sao?”
Từ Xuyên Cốc sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Cháu biết à? Mẹ cháu đã nói với cháu sao?”
Anh lắc đầu, bàn tay không khỏi nắm chặt lại với nhau, nhưng không có giải thích.
Giờ đây ngọc bài đã hòa làm một thể với bức tranh của Cố Tiểu Tây, trở thành một loại năng lực của bản thân cô. Tuy nhiên xem ra, nhiều năm trước mẹ Kỷ Thanh làm thầy phong thủy, đã phát hiện ra điểm khác biệt của ngọc bài nhà họ Yến.
Từ Xuyên Cốc cũng không hỏi tận gốc rễ, tiếp tục nói: “Ngọc bài kia là đồ vật gia truyền của nhà họ Yến, là thứ để lại cho con dâu trưởng. Khi đó cha mẹ cháu chỉ có thể xem như quen biết, còn chưa đi đến bước yêu đương, ở giữa lại xảy ra rất nhiều chuyện, tóm lại ngọc bài là mượn.”
“Sau đó, Kỷ Nhiên bỗng sống lại, Kỷ Thanh cũng trả ngọc bài về.”
“Chú từng nghe bà ấy nói, ngọc càng cổ xưa lại càng có linh tính, ngọc bài của nhà họ Yến có danh tiếng vang dội ở thủ đô, có lẽ chính vì vậy mà bà ấy mới đến mượn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605023/chuong-1073.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.