Sử Kính Tùng cũng chú ý tới ánh mắt không tầm thường của Yến Thiếu Ngu, cau mày nói: “Thiếu tá Yến? Cậu làm gì vậy?”
“À, đại tá Sử thứ lỗi, con người tôi không giỏi giao tiếp với người lạ. Hơn nữa ở tiền tuyến đã quen với việc cảnh giác, nhìn ai cũng phải đánh giá trước, thật sự ngại quá.” Đuôi mắt của Yến Thiếu Ngu hơi nhướng lên, giọng điệu không có thành ý gì.
Sử Kính Tùng nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc, đáy mắt có chút hoài nghi và sầu lo.
Ông ấy cũng biết tình huống của con gái nhà mình có chút không thích hợp, chìm ở dưới biển lâu như vậy, lúc vớt lên cũng không còn hơi thở. Giờ đây lại tỉnh dậy, chỉ cần là người bình thường đều sẽ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Yến Thiếu Ngu không nhìn thấy manh mối gì từ trên người Sử Uyển Đình, không biết là cô ta đã quen diễn kịch, hay là có vấn đề khác, anh bèn nói: “Đồng chí Sử Uyển Đình, cô còn nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không? Thật sự là cô vô tình trượt chân rồi rơi xuống biển sao?”
Sử Kính Tùng nhíu mày càng chặt hơn: “Thiếu tá Yến nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Uyển Đình còn có thể bị người đẩy xuống biển sao?”
Yến Thiếu Ngu nhún vai, bình tĩnh nói: “Đại tá Sử lo lắng nhiều rồi, tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Sử Kính Tùng có chút tức giận, lại thấy con gái nhà mình nhếch khóe môi, khách sáo nói: “Cảm ơn thiếu tá Yến đã quan tâm, tôi đúng là trượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605019/chuong-1069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.