Cố Tiểu Tây cảm nhận được lưng của Yến Thiếu Ngu căng thẳng, cả người căng lên như dây đàn, trong lòng cô thở dài, kiềm chế lại cảm xúc, nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện này nữa, chuyện đã xảy ra, có nghĩ nữa cũng chỉ là tự tìm phiền não mà thôi.”
Cô buông lỏng cánh tay đang ôm anh ra, ngước mắt lên nhìn anh: “Anh nói cho em biết, Lăng Gia gửi điện báo nói gì?”
Đôi mắt của Yến Thiếu Ngu tối xuống, không nói lời nào, một lúc sau anh ôm lấy cô đi về phía giường.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, lấy chăn đắp lên cho cô: “Bọn họ đã về thủ đô, bây giờ em cần nghỉ ngơi, nghe lời, nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì nữa, mọi chuyện đã có anh lo.”
Cố Tiểu Tây nhìn chằm chằm vào anh một lúc, khẽ gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.
Yến Thiếu Ngu vẫn ngồi ở bên giường, chờ sau khi Cố Tiểu Tây hít thở nhẹ nhàng, mới đứng dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, căn phòng rơi vào im lặng, Cố Tiểu Tây khẽ mở mắt ra.
Cô nhìn về phía cửa phòng đóng chặt lại, không hề cử động mà chỉ lặng lẽ nhìn nó một lúc rồi mới nhắm mắt lại.
*
Yến Thiếu Ngu rời khỏi viện Gia Chúc thì đi thẳng đến phòng y tế.
Phòng y tế của quân khu số tám rất lớn, riêng quân y tại chức đã có hơn hai mươi người, trợ lý lại càng nhiều.
Yến Thiếu Ngu vừa bước vào cửa đã gặp một quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605017/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.