Đứa lớn rầu rĩ gọi một tiếng, đứa nhỏ lại hơi do dự: “Mẹ, vì sao phải gọi chú dì? Phải gọi anh chị chứ.”
Nghe vậy, mấy người lớn trong phòng cười vang, chị dâu Thành vỗ đầu Quả Tử: “Miệng thật ngọt, trước tiên đừng làm bài tập nữa, dọn dẹp trên bàn tí, chúng ta rửa tay ăn cơm.”
Cố Tiểu Tây cong môi, đem trứng gà mang tới cho chị dâu Thành: “Chị dâu, trở về cũng không mang thứ gì ngon, chị cầm trứng gà này đi, nấu hay chưng cho Bân Tử và Quả Tử ăn, có thể thêm chút dinh dưỡng.”
Chị dâu Thành giật mình, vội vàng khước từ: “Ôi em gái, em đang làm gì vậy? Chị gọi em tới ăn cơm cũng không phải muốn đòi quà, chuyện này mà truyền đi, mặt mũi chị và anh Cương em để ở đâu chứ? Lấy về, tụi chị không thể nhận.”
Cố Tiểu Tây khẽ cau mày, tức giận nói: “Nếu chị dâu không nhận, bữa cơm này em không ăn đâu.”
“Ây da, sao em cứng đầu như vậy?” Chị dâu Thành có hơi khó xử, quay đầu liếc nhìn Thành Cương đang xới cơm.
Thành Cương cũng hơi xấu hổ, nói với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, em xem cô vợ trẻ của em cũng quá khách khí rồi.”
Ông ấy và Yến Thiếu Ngu quen biết đã lâu, mặc dù bây giờ đối phương thăng chức rồi nhưng bình thường bọn họ đều gọi tên nhau, lúc này gọi người ta về nhà ăn cơm, đương nhiên không tiện gọi nghiêm túc quá, cũng ảnh hưởng bầu không khí đúng không nào?
Yến Thiếu Ngu cũng không thèm để ý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3605007/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.