Người liên tiếp đến nhà như cơn sóng, người ở bên ngoài ứng phó luống cuống tay chân, người trong phòng cũng không rảnh rỗi.
Sau khi bước vào trong phòng, Lâm Cẩm Thư quan sát bốn phía căn nhà mới xây của nhà họ Cố, trong lòng bà ta có chút cảm giác nói không ra lời. Nếu như hai mươi năm trước nhà họ Cố có thể duy trì được cuộc sống giống như vậy, chắc hẳn là bà ta sẽ không rời đi, đúng chứ?
Yến Thiếu Ly đang đun nước. Lúc nhìn thấy Lâm Cẩm Thư, cô ấy hơi sửng sốt một chút, chợt nhìn thoáng bên trong phòng.
Cô ấy hắng giọng một cái, gọi: "Dì Lâm, dì tới xem chị dâu của tôi à, chị ấy đang ở bên trong phòng."
Yến Thiếu Ương đứng ở bên cạnh cô ấy, chờ lấy rót nước nóng vào trong bình thủy xong, cậu ấy cũng gọi Lâm Cẩm Thư một tiếng.
Lâm Cẩm Thư cười rồi gật đầu với hai người. Bà ta tiến về phía căn phòng mới, đập vào mắt bà ta là một màu đỏ tươi diễm lệ, Cố Tiểu Tây đang ngồi ở mép giường, trong ngực ôm Yến Thiếu Đường, nghiêng đầu nói chuyện với Bạch Mân ở bên cạnh và hoàn toàn không thèm để ý tới sự xuất hiện của bà ta.
Bà ta nhìn thấy Cố Tiểu Tây mặc một cái áo sơ mi màu đỏ mới tinh, ánh mắt có chút sững sờ.
Người đẹp vì lụa, Cố Tiểu Tây chưa từng mặc quần áo có màu sắc rực rỡ như thế. Đây là lần đầu tiên cô mặc màu đỏ, hóa ra cô lại đẹp đến thế.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604987/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.