Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của cô ta, có chút buồn cười: "Vẻ mặt này của cô là sao đây? Không phải cô dẫn tôi tới đó sao? Lúc này đã thành tù nhân mà vẫn dám trợn mặt với tôi à, Điền Tĩnh, tôi đợi ngày này đã rất lâu rồi."
Khi nói đến câu sau, giọng nói của Cố Tiểu Tây trở nên rất nhẹ, rất nhạt, giống như mỏi mệt dày đặc vẫn luôn bám lấy cô sắp tan thành mây khói.
Cô vẫn luôn nghĩ xem nên giết Điền Tĩnh như thế nào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đưa người vào trong không gian Tu Di. Thứ nhất, cô coi nơi này là vùng đất thuần khiết và bí mật, không muốn người khác để biết về nó. Thứ hai, cô cảm thấy đối phó Điền Tĩnh không cần thiết làm bẩn không gian Tu Di.
Nhưng đủ loại suy đoán và hơi thở của thảm thực vật truyền đến hôm nay đã khiến cô thay đổi quyết định.
Điền Tĩnh có vấn đề, thay vì giết chết, để cô ta mang tất cả bí mật vào trong lòng đất, không bằng trước khi ra tay thì cạy miệng cô ta, triệt để chặt đứt khả năng cô ta có thể phụ thể trùng sinh, chấm dứt tai hoạ này!
Chung quy lại, mối hận cũ của cô và Điền Tĩnh cũng đã đến lúc kết thúc.
Sống lưng Cố Tiểu Tây run nhè nhẹ, đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu mím lại, anh đưa tay lên lưng cô rồi nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.
Cảnh tượng tình yêu sâu đậm giữa hai người họ càng khiến ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604975/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.