Đôi mắt Cố Tiểu Tây có chút u ám, tức giận trừng anh một cái. Đóng rương lại một cái “Bốp”, trả lại cho anh.
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện này em mặc kệ đấy, em mới mười chín tuổi, mà phải giúp anh chăm sóc các em sao? Có chuyện gì anh tự mình quyết định đi, đừng nói với em.” Cố Tiểu Tây tự mình lên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt cảm nhận động tĩnh kế bên nhà.
Cô mà có thời gian nghe Yến Thiếu Ngu nói nhảm, chẳng thà quan sát Điền Tĩnh nhiều hơn.
Hơn nữa, kiếp trước không có cô ở đây, Yến Thiếu Ngu vẫn sống đến cuối cùng, chứ đừng nói là hiện tại.
Cô làm quân y, chắc chắn sẽ đi theo anh một tấc cũng không rời, chỉ cần giữ lại một hơi thở, năng lực chữa trị cũng sẽ khiến anh bình yên vô sự, lời “ủy thác” như vậy cô thật sự không có thích nghe.
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, khẽ cười lắc đầu, dịu dàng tới gần một chút: “Thế này đi, coi như anh đã nói sai. Em giúp anh bảo quản trước, dù sao em cũng là kho lưu trữ di động, đặt ở chỗ em thì anh mới yên tâm.”
Khóe miệng Cố Tiểu Tây co rút, mở mắt nhìn anh, không nói gì nữa, im lặng cất rương vào trong không gian Tu Di.
Yến Thiếu Ngu hỏi: “Bên Điền Tĩnh thế nào rồi?”
Cố Tiểu Tây rũ mí mắt: “Còn đang thu dọn.”
Yến Thiếu Ngu nghĩ đến hành vi hôm nay của Điền Tĩnh, trầm ngâm nói: “Cô ta có chút kỳ lạ, cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604971/chuong-1021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.