Trên đường về nhà, sắc trời hoàn toàn tối hẳn.
Trong đêm tối mờ mịt, Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay nhau bước về phía trước, như thể họ biết nếu nói ra thì sự yên bình này sẽ bị phá vỡ. Mãi đến khi đại đội sản xuất Đại Lao Tử hiện ra trước mắt thì Cố Tiểu Tây mới lên tiếng xé rách không khí yên tĩnh này.
Giọng Cố Tiểu Tây rất nhẹ và ôn hoà, cô quay đầu nhìn: “Không có gì cần hỏi à?”
Bước chân Yến Thiếu Ngu thoáng khựng lại, anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc chất chứa sự lo lắng đậm sâu.
“Em vốn không muốn nói, nhưng không biết vì sao lại thấy hơi mệt mỏi. Em không biết có nên nói cho anh biết sự thật trước khi mình kết hôn hay không, nhưng em cũng không muốn nói dối anh. Thay vì tìm lấy cớ để lấp liếm, không bằng nói cho anh biết hết thì hơn. Dù sao cũng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, sức chịu đựng của anh đã mạnh lên nhiều rồi? Chắc anh không bị doạ sợ đâu nhỉ?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng Cố Tiểu Tây đã trở nên hơi do dự.
Cô không biết thứ gì khó chấp nhận hơn: Không gian Tu Di, năng lực chữa lành hay việc sống lại một lần nữa?
Nghĩ vậy, Cố Tiểu Tây không khỏi tự cười giễu bản thân. Thì ra rất nhiều điều đã xảy đến với cô, nhưng chẳng có thứ nào là bình thường. Vì vậy, mỗi lần cô định bộc bạch sự thật là cô lại cảm thấy sợ hãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604957/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.