Vương Phúc vừa thấy Cố Tiểu Tây đến thì cười vui vẻ ra đón: "Tiểu Cố, cháu đã về rồi."
Cố Tiểu Tây cũng cười: "Bí thư chi bộ có việc gì thì nói, đâu cần khách sáo với cháu làm gì?"
Vương Phúc nghe vậy thì có hơi cảm động, ông ta thổn thức nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn tự nói cảm ơn với cháu, hôm qua cháu về muộn, nên chú cũng không đến nhà. Tiểu Cố à, chú thay nhóm xã viên của đại đội cảm ơn cháu."
"Cháu không hiểu những lời này của bí thư chi bộ." Cố Tiểu Tây lắc đầu, cô hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Vương Bồi Sinh cầm một tấm bằng khen có đóng dấu đi vào, ông ấy nghe thấy Cố Tiểu Tây nói vậy, thì cười nói: "Tiểu Cố, bí thư chi bộ cảm ơn cô vì chuyện cô đề nghị đại đội trồng nhiều loại lương thực, lúc trước cô đề nghị trồng nhiều giống khoai lang, mới khiến đại đội chúng ta tránh bị châu chấu phá. Nếu không đại đội cũng bị tổn thất rất lớn, sao có thể tươi cười hàng ngày được?"
Cố Tiểu Tây hiểu rõ, thảo nào hôm qua khi cô trở về thấy mọi người ở đại đội đều thong thả, hoàn toàn không vội vã, tiều tụy chút nào.
Trước đó Cố Tiểu Tây biết có nạn châu chấu, nên đã kiến nghị đại đội trồng nhiều loại khoai lương, sau đó quả nhiên Vương Phúc đã cho trồng nhiều loại khoai lang, lúc đó bọn họ còn bị đại đội khác chê cười, nhưng sau khi có nạn châu chấu, đại đội sản xuất Đại Lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604947/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.