Cố Tiểu Tây hơi hơi khom lưng, khách khí nói: “Mặc kệ tương lai có như thế nào, tôi cũng xin cảm ơn ân chỉ dạy của bác sĩ Lý.”
“Trở về đi.” Lý Tự Ngôn cười cười, xua tay nói.
Cố Tiểu Tây không nói gì nữa, rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại, Bạch Mân đã chờ sẵn bên ngoài, thấy cô đi ra thì nhỏ giọng nói: "Thế nào rồi? Bác sĩ Lý không tức giận đó chứ? Thầy ấy sẽ không đuổi em đi đó chứ?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Bạch Mân, Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Không sao, chúng ta đi thôi, trên đường về nhà nói sau.”
Bạch Mân mím khóe môi gật đầu, cùng Cố Tiểu Tây rời khỏi bệnh viện, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ngu đang đợi ở ngoài, trên mặt cô ấy hiện lên nụ cười, còn chưa tới gần, Cố Đình Hoài đã tiến lên nắm lấy tay cô ấy.
Bạch Mân có chút xấu hổ, gương mặt ửng đỏ, khi bị Cố Đình Hoài nắm tay kéo lại gần, cô ấy gật đầu với Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu cũng lễ phép gật đầu lại, nắm tay Cố Tiểu Tây, bốn người cùng nhau đi về phía đại đội sản xuất Đại Lão Tử.
Trên đường đi, Bạch Mân lại hỏi Cố Tiểu Tây chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, khi nghe đến việc cô đi đến tiền tuyến, cả khuôn mặt đều trắng tái đi, cô ấy mấp máy môi, muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy nói cái gì cũng vô ích.
Ở trong lòng cô ấy, Cố Tiểu Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604941/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.