Mạnh Hổ không ăn mà buông đồ hộp trong tay xuống, lao tới chỗ hai mươi chiếc túi tiếp tế phình to, ánh mắt anh ta sáng như đèn pha, giọng nói cũng trở nên chói tai: "Tất cả những thứ này đều có thể mang về đúng không?"
Mạnh Hổ vui tới mức rơi lệ, trong khoảng thời gian này vì bị đám giặc tây chèn ép khiến điều kiện sinh hoạt và hoả lực của bọn họ xuống cấp trầm trọng. Đối với trung đội 168, hai mươi chiếc túi tiếp tế này giống như cơn mưa trong lúc hạn hạn, có thể giúp bọn họ vực dậy tinh thần từ trong tuyệt vọng.
"Đồng chí Cố, cô đúng là quý nhân của chúng tôi! Đây thật sự là chuyện tốt nhất trong thời gian gần đây!"
Mạnh Hổ cảm thấy cơ thể cạn kiệt sức lực lập tức căng tràn nhựa sống, cảm giác này thật sự không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cảm thấy mừng như điên, thậm chí Mạnh Hổ còn tưởng tượng đến cảnh tượng nhóm tân binh trung đội 168 bọn họ lập được công lớn.
Nhưng mà sau khi cảm giác vui mừng trôi qua, Mạnh Hổ lập tức quan sát khắp nơi, biểu cảm trên mặt chuyển từ vui sướng sang ngạc nhiên rồi lại biến thành sợ hãi.
"Không, không đúng, đồng chí Cố, đám giặc tây kia đâu rồi? Lúc nãy đống lửa bỗng nhiên dập tắt nên tôi không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được những âm thanh kỳ lạ. Đến lúc tôi mở mắt ra thì chỉ thấy một mình cô, còn đám giặc tây đã biến mất!" Mạnh Hổ cảm thấy ê răng.
Anh ta nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604895/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.