Tên tuổi của “thần y” ngược lại không hấp dẫn Lý Tự Ngôn bằng chức nghiệp “quân y” này, ông ấy cũng không tin người buổi tối ngày đó cứu Lý Nhĩ Tân trở về từ trạng thái chết lâm sàng lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy.
Mà làm một vị bác sĩ, một con người yêu nước, quân y luôn có thể được người khác tôn sùng.
Mơ ước của Lý Tự Ngôn chính là làm một quân y, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại ổn định ở huyện Thanh An, làm một vị bác sĩ ngoại khoa ở chỗ này, ông ấy kết hôn sinh con ở nơi này, an cư lập nghiệp, không còn dâng lên ý định rời đi.
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đúng vậy, quân khu thứ tám của thành phố Hoài Hải.”
Lý Tự Ngôn nhìn Cố Tiểu Tây từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp.
Ông ấy đương nhiên biết làm quân y phiền toái biết bao nhiêu, tuổi tác cô còn nhỏ như thế đã có thể gia nhập quân khu làm quân y, đủ để thuyết minh sau lưng cô có bối cảnh lớn, vả lại lần trước ở trên xe lửa ông ấy cũng nhìn thấy, đây không phải là một cô gái đơn giản.
Lý Tự Ngôn không hỏi nhiều nữa, ông ấy thở dài: "Vậy cô cứ ở lại ngoại khoa, đi theo tôi học tập.”
“Thật tốt quá!” Bạch Mân vui mừng khôn xiết, kéo lấy cánh tay Cố Tiểu Tây hồi lâu không bỏ.
Bên môi Cố Tiểu Tây cũng nở nụ cười nhàn nhạt, có thể học thêm chút bản lĩnh trước khi đến quân khu, cũng là chuyện tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604884/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.