Yến Thiếu Ly trước đó mười ngón tay không dính nước, hiện giờ lại mặc vải bông thô ráp, quét tước cho lợn ăn giờ đã vô cùng thành thục.
Cố Tiểu Tây đã thay quần áo mùa xuân mỏng hơn, cô ngồi dưới mái hiên nhìn Yến Thiếu Ly cắt cỏ heo ném vào chuồng lợn, Yến Thiếu Đường ngồi xổm trước cửa nhìn mấy con lợn béo mập hơn chục cân bên trong, nhếch miệng cười.
Cô mỉm cười, con ngươi đảo qua, tầm mắt dừng ở vườn nhà họ Điền.
Từ sau khi Điền Tĩnh rời đi, sân nhà Điền cũng không ai quan tâm, hiện giờ cỏ dại mọc um tùm, gần như đã che kín toàn bộ sân, theo mấy trận mưa xuân, sơn tường đã tróc ra, mái ngói cũng rơi gần hết, nhìn qua trở thành một đống bỏ hoang.
Cố Tiểu Tây hơi chống cằm, cảm thán trong lòng, lúc này đời trước cô đã tan cửa nát nhà, khi Điền Tĩnh cùng Tống Kim An sống hạnh phúc yên bình trong đại đội thì nhà họ Cố đã biến thành một đống đổ nát.
“Nghĩ gì mà xuất thần thế?” Cố Tích Hoài đi từ trong phòng ra, quơ quơ tay trước mặt Cố Tiểu Tây, hơi buồn cười.
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn anh ấy, nhìn anh ấy chuẩn bị chỉn chu chuẩn bị ra ngoài, hỏi: “Làm gì đấy?”
Trên mặt Cố Tích Hoài không nén nổi ý cười, giơ phong thư đã dính tem đầy đủ trong tay, cũng không nói nhiều đã đi rồi.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng dáng anh ấy, khẽ cười một tiếng.
Không bao lâu sau khi từ thành phố Phong về, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604875/chuong-925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.