Cố Tiểu Tây nhướng mày cười nói: “Tổng biên tập Tề, nếu vừa rồi tôi không nói thêm một câu như vậy, e rằng số tiền này sẽ không vào được túi của tôi và tổng biên tập Ngụy đâu đúng không? Ông tính toán hay thật đấy, nhưng hai ba tháng lương tiền bồi thường thực sự là quá ít, nửa năm đi.”
“Các ông trả nửa năm tiền lương, tôi cũng không nói thêm gì nữa.”
“Vấn đề của Hoàng Thịnh vốn dĩ như vải bó chân bà già, vừa thúi vừa lằng ngoằng. Tôi lập tức sẽ đi nhậm chức ở Quân khu số 8, cũng không có ý định lãng phí thời gian trên người ông ta, nhưng sa thải người khác không có lý do thì thái độ nên đàng hoàng một chút."
“Nếu không thì tôi cũng không ngại làm to chuyện lên, chỉ là không biết ông Bộ trưởng Hoàng kia đã đặt ra thời hạn bao lâu cho các ông thôi? Lỡ như miệng tôi không đáng tin, nói mấy chuyện giả dối gì đó, vậy thì..."
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh thong dong, nhưng lời nói lại tràn đầy ý uy hiếp.
Gân xanh trên trán Tề Thành giật giật, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Nửa năm thì nửa năm, nhưng cô phải nói được làm được, ngậm miệng lại. Việc gì có thể nói việc gì không, các cô tự biết.”
Cố Tiểu Tây hơi kinh ngạc: "Tổng biên tập Tề quen biết tổng biên tập Ngụy đã lâu, ông còn không tin nhân phẩm của bà ấy sao?"
Tề Thành tức giận, ông ta không tin Ngụy Lạc à? Ông ta là không tin cô!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604837/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.