Từ Đông Mai giống như bị cô ấy chọc giận: "Buông tha mày? Tao nuôi mày hai mươi năm, mày còn chưa báo đáp, cánh cứng rồi, muốn bay? Tao nói cho mày biết, mày sinh ra là người nhà họ Bạch, chết cũng là ma nhà họ Bạch, viễn viễn không thể đi đâu được!"
Bà ta nói xong, định tiến lên cướp lấy tiền trong tay Bạch Mân.
Vẻ mặt Cố Đình Hoài xanh mét, anh ấy bước nhanh đến, dùng một tay đẩy Từ Đông Mai ra, ôm Bạch Mân vào lòng, anh ấy vỗ nhẹ lên lưng đang không ngừng run rẩy của cô ấy: "Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, bé cũng ở đây, có bọn anh đây rồi."
Bạch Mân nghe vậy, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây, cổ họng đau xót, bật khóc nức nở.
Cô ấy run rẩy đưa tiền trong tay cho Cố Đình Hoài, vừa khóc vừa nói: "Hôm nay phát tiền lương, bà ta lại, lại tới nữa, em đã đăng báo đoạn tuyệt quan hệ, tại sao, bà ta vẫn không buông tha cho em? Tại sao chứ?"
Bạch Mân khóc vô cùng đau đớn, giống như muốn khóc thay cho những khổ cực mình phải chịu từ bé đến lớn ra.
Mọi người xung quanh nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy những lời bọn họ vừa nói đều là suy đoán, trong chuyện này còn có nội tình gì?
Cố Đình Hoài nghe Bạch Mân khóc tố cáo, anh ấy không nhịn được đau lòng, chỉ có thể lên tiếng trấn an: "Đừng sợ, đừng sợ."
Nói xong, anh ấy ngẩng đầu nhìn Từ Đông Mai, hai mắt đỏ ngầu, mang theo sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604821/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.