Đáy mắt Hoàng Thịnh hiện lên một vệt sáng, giọng điệu lại đau buồn như cũ: “Đội trưởng Lôi nói đúng, lão Lý cũng không thể chết oan ức vậy được. Lão Lý là thanh niên trí thức xuống nông thôn, là người thủ đô, chết một cách không rõ ràng ở đây, chúng tôi trở về thì biết ăn nói làm sao với cha mẹ anh ta đây?”
Lôi Đại Chùy cũng hiểu được đạo lý này, vung tay lên, rồi quát: “Đưa người đi!”
Nhà họ Cố từ trên xuống dưới không có ai tốt đẹp, ông ta cũng rất vui mừng khi thấy bọn họ gặp xui xẻo.
Người của nhóm dân quân tiến lên, chuẩn bị đưa Bạch Mân đi, chợt nghe trong đám người có giọng nói lạnh lùng cất lên: “Chờ một chút!”
Mọi người quay đầu nhìn qua, đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, không ngờ Cố Tiểu Tây cư lại trở về trong tối hôm nay.
“Bé?”
“Tiểu Tây?”
“Chị Tiểu Tây?”
Người nhà họ Cố vừa mừng vừa sợ, nhưng nghĩ đến cục diện trước mắt, lại không ai có thể cười nổi.
Cố Tiểu Tây tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt thi thể, xốc vải trắng lên nhìn, đập vào trong mắt chính là khuôn mặt của Lý Nhĩ Tân, mắt kính của anh ta đã được tháo xuống, hẳn là vì vừa chết không lâu, nên sắc mặt không có quá tái.
Hoàng Thịnh vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, trái tim đã trở nên nặng nề. Anh ta luôn cảm thấy người phụ nữ này có gì đó kỳ quái, có cô ở đây thì mọi chuyện đều không thuận lợi. Anh ta lập tức đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604779/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.