Ý cười trên mặt Cố Tiểu Tây vẫn chưa lan ra, cô chợt nghe Từ Xuyên Cốc nói: "Nhưng theo quy định chỉ được nghỉ kết hôn ba ngày, chỉ sợ không đủ thời gian đi lại đúng không? Bỏ đi, cứ đợi đội sắp xếp chuyện này."
Từ Xuyên Cốc nói xong, ông ấy nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt dừng trên người Cố Tiểu Tây, ý cười bên môi càng đậm hơn.
Cố Tiểu Tây phức tạp nhìn Từ Xuyên Cốc, vẻ mặt vừa trắng vừa đỏ, cô nói: "Chú Từ, một câu này của chú chia thành tận ba câu, thật sự không sợ cháu bị sặc sao, thôi bỏ đi, cháu tự trở về vậy."
Đúng lúc cô phải đến thành phố Phong, Yến Thiếu Ngu đi cùng cũng không tiện.
Ai ngờ, cô vừa mới nói xong, Yến Thiếu Ngu lại nắm lấy cổ tay cô: "Anh xin nghỉ mười ngày."
Cố Tiểu Tây nghe vậy thì khóe miệng nhếch lên: "Anh giấu kỹ thật đó, kết hợp với chú Từ trêu ghẹo em."
Yến Thiếu Ngu khựng lại, giọng điệu có vẻ oan ức: "Vẫn chưa được phê duyệt."
Cố Tiểu Tây nghẹn họng, cô không nói lên lời.
"Ha ha ha." Từ Xuyên Cốc thoải mái cười to, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương trên bụng, chỉ sợ miệng vết thương sẽ rách bung ra, chú Bình bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột, cuối cùng cũng cười theo, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Tây có vài phần vui mừng.
Từ khi nhà họ Yến gặp chuyện không may, thủ trưởng và Thiếu Ngu cũng ít tươi cười, lâu rồi hai người không thoải mái như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604762/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.