Nhưng, ánh mắt vừa rồi cô nhìn anh, rất phức tạp, giận dữ, bình tĩnh, được ăn cả ngã về không, đó là quyết tâm dù gạt bỏ tất cả cũng phải xông về phía trước, anh không thể thay đổi được, kết quả như vậy khiến anh đau lòng nhưng lại không thể kìm nén được niềm vui.
Thế gian này có một người như vậy, bất kể mình có ở đâu, đối mặt với chuyện gì, cũng không chùn bước.
Anh từng không hiểu tình cảm thắm thiết của cha mẹ mình, nhưng giờ đây, anh gặp được người thuộc về mình, thì liền hiểu, từ nay trở đi, có người cùng anh đi trên con đường này, tiến về phía trước, thế là đủ.
Cố Tiểu Tây không biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, chỉ im lặng nhìn Từ Xuyên Cốc, chờ đợi câu trả lời của ông ấy.
Nếu ông ấy đồng ý, cô có thể sớm đến thành phố Hoài Hải báo danh.
Từ Xuyên Cốc thở dài một cái, từ trong túi áo khoác lấy ra một cây bút, nói với Yến Thiếu Ngu: “Đi lấy giấy cho chú.”
Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài lấy giấy.
Không lâu sau, anh quay lại, đi theo bên cạnh là người đã ra ngoài tìm Tống Lâm.
Dễ nhận thấy anh ấy đã nghe Yến Thiếu Ngu kể chuyện Cố Tiểu Tây xử lý vết thương cho Từ Xuyên Cốc, vừa bước vào cửa, anh ấy đã dùng ánh mắt tò mò nhìn Cố Tiểu Tây, sau đó ngồi xổm xuống, xem xét kỹ vết thương của Từ Xuyên Cốc, nói: "Thủ trưởng, chú thấy thế nào rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604745/chuong-795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.