Lúc hai người đi tới nhà ga đã là buổi chiều, bởi vì bị bắt cóc và thất lạc hành lý nên trên người Tống Kim An đã không còn tiền. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể mặt dạn mày dày ăn bánh nướng mè mà Cố Tiểu Tây mời.
Ngược lại, anh ta không hề nghi ngờ vì sao trên người Cố Tiểu Tây còn tiền. Anh ta vừa gặm bánh vừa ngượng ngùng nói: "Đồng chí Cố, còn phải làm phiền cô mua vé xe cho tôi. Đợi đến khi nào tới tỉnh H, tôi sẽ trả lại tiền còn cho cô."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hoa cô nương tiền, thực chất bên trong có loại cảm giác khó chịu.
Cố Tiểu Tây lười biếng, ăn bánh, thờ ơ nói: "Không cần khách sáo."
Hai người đơn giản ăn chút gì đó. Cố Tiểu Tây đi mua vé xe, từ thành phố Phong vẫn không thể fdi tới thẳng tỉnh H, còn cần phải ngồi hai chuyến xe lửa. Dựa trên tình huống hiện tại của Tống Kim An, cả hai phải đồng hành cùng nhau trên chặng đường này.
Cho đến khi ngồi trên xe lửa,dây thần kinh căng thẳng của Tống Kim An mới được thả lỏng, anh ta ngắm nhìn con đường rời khỏi thành phố Phong, đôi môi mấp máy.
Anh ta cười khổ nói: "Thật không ngờ một người đã trưởng thành như tôi cũng có một ngày bị bọn buôn người này bắt cóc."
Cố Tiểu Tây nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không nói chuyện. Trên thực tế, nếu không phải gặp phải một kẻ bắt cóc tống tiền hiếm có như Hình Kiện, thật sự đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604694/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.