Hai người đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh, gọi hai bát mì vằn thắn.
Lương thực khan hiếm, tiệm cơm Quốc Doanh kinh doanh rất ế ẩm, trước kia đầy ắp người, nhưng bây giờ chỉ còn hai bàn có người ngồi. Vừa ngồi xuống, Vạn Thanh Lam liền thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, chậm rãi uống một ngụm nước: "Cô sợ Bân Bân thế cơ à?"
Vạn Thanh Lam nặng nề lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy căng thẳng khi ở bên anh ấy. Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không thể nào trở về như trước kia được nữa."
Giọng điệu của cô ấy có chút bất lực và có chút mờ mịt.
Cố Tiểu Tây hơi nhướng mày: "Cô không định đáp lại anh ấy à?"
Vạn Thanh Lam mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từ chối rồi.”
Nói xong, cô ấy cụp mi xuống, lơ đãng nói: “Vốn chúng tôi không phải là người cùng một đường, không hợp nhau. Tôi định bụng tìm một người hiền lành trung hậu, nhìn vừa mắt, không quan trọng là người nông thôn hay là người thành phố, chỉ cần tôi thích là được."
“Mặc dù tôi cảm thấy Hoàng Bân Bân so với người khác cũng không tệ, nhìn cũng đẹp trai, nhưng tôi lại không có cảm giác đó."
"Chuyện tình cảm không thể dựa trên cảm xúc mơ hồ mà đưa ra quyết định được, đúng không? Cô nhìn anh cả cô và chị Bạch Mân đi, tình cảm hai người tốt biết bao, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604637/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.