Vạn Thanh Lam hâm mộ nhìn bóng lưng của hai người, thở dài: "Mối tình đầu của tôi cứ như vậy tan vỡ, ôi, cũng không biết lúc nào tôi mới có thể kết hôn. Tầm tuổi này rồi, đúng là không còn mấy năm tuổi trẻ nữa."
Cố Tiểu Tây quay sang nhìn cô ấy một cái, cười như không cười chào hỏi ra phía ngoài cửa: "Hoàng Bân Bân!"
Thoáng chốc, sống lưng Vạn Thanh Lam lập tức thẳng băng, trông dáng vẻ vô cùng khẩn trương, cũng thu hồi cảm thán trong nháy mắt, tròng mắt vèo một cái liếc ra cửa, nhưng mà bên ngoài trống không, nào có Hoàng Bân Bân đâu?
Khóe miệng cô ấy giật giật, biết mình đã bị Cố Tiểu Tây lừa.
Vạn Thanh Lam tức giận trừng mắt nhìn Cố Tiểu Tây, hung tợn nói: "Có phải cô biết gì rồi hay không?"
Cô ấy cũng không ngu ngốc, Cố Tiểu Tây đã nhắc đến Hoàng Bân Bân thì nhất định phải biết một số "thông tin nội bộ" trong đó.
Cố Tiểu Tây cười ha ha, cầm bút vẽ, nhàn nhã vẽ lên bảng vẽ, lắc đầu chép miệng nói: "Vạn Thanh Lam, cũng chỉ có cô thiếu gân, phản ứng chậm, cô thử hỏi trong đơn vị một chút xem, ai mà không biết Hoàng Bân Bân thích cô?"
"Này…Xuỵt, im miệng im miệng!" Vạn Thanh Lam hít vào một hơi lạnh rồi nhào tới che miệng Cố Tiểu Tây lại, giống như có tật giật mình nhìn xung quanh, chỉ sợ người bên ngoài nghe thấy vậy.
Trán Cố Tiểu Tây nhíu thành hình chữ Xuyên, cô đẩy tay Vạn Thanh Lam ra, lại lành lạnh chào hỏi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604633/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.