Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Không hối hận sao?"
Nghe vậy, Uông Tử Yên và Kim Xán cũng lần lượt nhìn về phía Bạch Mân, lần này nhìn thấy, bọn họ luôn cảm thấy có chút khác thường.
Trước đây, Bạch Mân lúc nào cũng e lệ ngượng ngùng, có loại khí chất nhu nhược sạch sẽ khiến người ta chú ý, hiện giờ dường như đã trưởng thành, mặt mày cô ấy trở nên kiên nghị, lại mang theo chút bi thương khiến người ta đau xót, khí chất mâu thuẫn trộn lẫn bên nhau, cực kỳ đặc biệt.
Nghe Cố Tiểu Tây nói xong, Bạch Mân đột nhiên cười: "Hối hận ở đâu ra? Chỉ biết may mắn thôi."
Nếu thật sự có gì để hối hận thì đó chính là hối hận vì bản thân đã tỉnh ngộ quá muộn, mới dẫn đến việc đêm nay bị Hoàng Thịnh làm nhục, mặc dù vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, cô ấy cũng cảm thấy cực kỳ có lỗi với Cố Đình Hoài.
Đoàn người nhanh chóng đã đến chỗ chăn nuôi của đại đội Phàn Căn, cũng là nơi các cán bộ của đại đội làm việc.
Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều ngủ rất muộn, Thạch Đầu đi gọi người cũng không gặp trở ngại gì cả, lúc bọn họ đi đến chỗ chăn nuôi, đã có hai cán bộ đang chờ ở cửa, một trong số họ ngồi xổm dưới đất, trên tay cầm điếu thuốc hút.
Anh ta hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô nàng Bạch Mân này muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Sơn và Từ Đông Mai?"
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604620/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.