Nghe vậy, con đường nhỏ yên tĩnh vô cùng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Uông Tử Yên và Kim Xán biến sắc, bọn họ đều nhìn về phía Cố Tiểu Tây, chờ cô quyết định.
Con ngươi của Cố Tiểu Tây đen như mực, cô nhìn thiếu niên đứng dưới ánh đèn pin, hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện gì? Sao em lại biết được? Tại sao lại đến đây tìm bọn chị?"
Thiếu niên bị những câu hỏi liên tiếp làm cho đỏ mặt, cậu ấy lắp bắp nói: "Em, em, em đi, đi bán thỏ, thỏ..."
Câu đầu tiên của cậu ấy khiến Cố Tiểu Tây nhớ lại, nhận ra cậu thiếu niên hơn mười tuổi trước mặt.
Lúc trước ở chợ đêm, cô từng mua mấy con thỏ của mẹ cậu ấy, sau đó cậu ấy và mẹ có đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử tặng thỏ con cho cô, bây giờ mỗi ngày Yến Thiếu Đường chơi đùa với mấy con thỏ đều là cậu ấy đưa tới.
Đợi đã, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Cố Tiểu Tây dịu đi: "Là em sao, em vừa mới nói Bạch Mân xảy ra chuyện gì?"
Thiếu niên liên tục gật đầu, cậu ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, có hơi ngượng ngùng: “Vâng, bọn em vừa chơi ở phía sau nhà chị Tiểu Bạch, lúc mọi người rời đi thì em nghe thấy tiếng đập đồ trong nhà truyền ra."
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây không thay đổi, cô bình tĩnh nói: "Chắc là em phải quen với cảnh đó rồi chứ, dù sao gia đình của cô ấy cũng khôi hòa thuận, còn nữa gặp được chuyện này em nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604612/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.