Nói xong, Vương Mỹ Hoa cũng không đợi Cố Tiểu Tây nói gì, mà vội vàng rời đi.
Cố Tiểu Tây nhìn bóng lưng của thím ấy, khẽ cau mày, nhìn lại quần áo mới trên người rồi thở dài.
Tiền tài động nhân tâm, quả nhiên lời này không sai.
Vương Mỹ Hoa rời đi không lâu, Yến Thiếu Ly đã thay xong quần áo đi ra.
Cô gái mười tám tuổi mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên gương mặt xinh đẹp là đôi mắt đen láy, không biết bởi vì cảm động hay là mừng rỡ mà hai má ửng đỏ, quanh người lộ ra hơi thở thanh xuân hoạt bát.
"Tiểu Tây, chị Bạch Mân, em mặc có đẹp không?" Yến Thiếu Ly đứng trước mặt hai người, còn xoay một vòng.
Bạch Mân cười cong cong mắt, dựng ngón cái với cô ấy: "Xinh đẹp! Xem Thiếu Ly nhà chúng ta xinh đẹp chưa kìa."
"Thật sao?" Yến Thiếu Ly chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cười khẽ: "Đương nhiên rồi, kích thước vừa vặn, màu sắc cũng rất hợp."
Ánh mắt Yến Thiếu Ly thoáng chốc cười thành trăng lưỡi liềm, tiến lên sờ mấy cái áo khoác khác trên giường, vừa vui vẻ vừa có chút lo lắng: "Những thứ này rất đắt phải không? Tiểu Tây, tiền chị kiếm được đều tiêu hết cho chúng em rồi, chuyện này..."
Cô ấy cảm thấy rất xấu hổ, bất tri bất giác lại trở thành đỉa hút máu Tiểu Tây.
"Mỗi ngày chị đều đi làm, là ai dọn dẹp nhà cửa? Thiếu Đường là chị mang về, chị xem con bé như em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604577/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.