Cố Tiểu Tây nhìn kỹ địa chỉ của người gửi một chút: Quân khu 108, quân khu 8, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.
Xem hết những thứ này, cô không kịp chờ đợi bóc ra, thư không dày, chỉ có ngắn ngủi hai trang, nhưng đối với Cố Tiểu Tây mà nói lại không thua gì linh đan diệu dược, để cô khoảng thời gian này một mực căng cứng cảm xúc có thể làm dịu.
[Đồng chí Tiểu Tây thân ái,
Thấy chữ như gặp mặt.
Anh đã bình an đến quân khu 8 và trở thành một chiến sĩ nhân dân hải quân quang vinh.
Em đừng lo lắng, anh sẽ thường xuyên viết thư báo tình hình mọi lúc.
Sắp đến năm mới, chúc mừng năm mới em trước.
Trân trọng, tạm biệt.
Thiếu Ngu.
12/1/1973]
Cố Tiểu Tây nhìn nội dung khô khan trên bức thư, khóe môi kéo lên một độ cong rất sâu.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng lật ra vài trang giấy viết thư sạch sẽ, lấy bút máy ra rồi cẩn thận từng li từng tí đặt bút viết thư trả lời.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, và rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng xét thấy anh đang chịu quá nhiều áp lực trong quân khu, cô chỉ nói về một số chuyện vặt vãnh hàng ngày ở nhà, chẳng hạn như Thiếu Đường đã cao hơn, Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, vân vân.
Cuối cùng, chữ ký là một dòng chữ rất táo tợn "đồng chí Cố Tiểu Tây nhớ anh.”
Cố Tiểu Tây thổi thổi tờ giấy viết thư, đợi chữ viết khô thì mới gấp lại, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604571/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.