Mặt của Tần Hoa Hảo đỏ lên, cô ta quan sát người ở xung quanh, lúc này mới phản bác: "Chị ta không phải là chị của con!"
Từ trước đến nay, cô ta không thích nghe Lâm Cẩm Thư nói chuyện. Suốt ngày bà ta cứ nói này nói kia, quản bảy quản tám, chị gái sao? Một cô gái nông thôn quê mùa dựa vào cái gì mà có thể trở thành chị của cô ta được cơ chứ? Có một người chị gái như vậy, cô ta đi ra ngoài gặp ai cũng đều cảm thấy khó xử!
"Con!" Lâm Cẩm Thư tức tới nỗi té ngửa, bà ta suýt nữa đã không nắm được tay vịn của cầu thang rồi.
"Cẩm Thư!" Tần Vạn Giang đi theo ở phía sau bà ta, thấy thế, ông ta vội vàng bước xuống hai bậc thang để đỡ lấy Lâm Cẩm Thư, để bà ta tựa ở trên đầu vai của mình, khắp khuôn mặt của ông ta tràn ngập vẻ lo lắng, nói: "Cẩm Thư, em sao rồi?"
Tần Hoa Hảo vừa nhìn thấy Tần Vạn Giang, sắc mặt không khỏi biến đổi, mặt mất tự nhiên trốn ra sau lưng của bà cụ Tần.
Cô ta giật nhẹ vạt áo của bà cụ Tần, nhỏ giọng cầu xin: "Bà nội cứu cháu với."
Vốn dĩ bà cụ Tần đang ngồi ở cạnh bàn ăn tỉa cành hoa, nghe nói như thế, bà ta không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay của cô ta nói: "Có thể có chuyện gì cơ chứ? Đừng sợ, mẹ của cháu không thể có cốt cách kém như vậy đâu, còn có thể bị cháu nói hai câu đã tức giận tới ngất đi chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604563/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.