Ngụy Lạc lắc đầu, bà ấy không hy vọng Cố Tiểu Tây lựa chọn quyết định ngu xuẩn này.
Giọng bà ấy trầm xuống: "Tiểu Cố, mặc dù cô còn trẻ, nhưng thật sự nên lo lắng cho tương lai của mình, bao nhiêu người muốn đến nhân dân nhật báo của chúng ta cũng không được, tại sao cô nhận được cơ hội mà lại không biết quý trọng như vậy?"
Cố Tiểu Tây cười cười, cô hơi ngước mắt lên, cô nghiêm túc nói: "Cảm ơn tổng biên tập đã dìu dắt, tôi biết bà muốn tốt cho tôi, thế nhưng con người cần sống cho cuộc sống của chính mình, cố gắng vì cuộc sống của bản thân, tôi xin lỗi vì đã phụ lòng bà."
Ngụy Lạc nhìn khuôn mặt trẻ trung của Cố Tiểu Tây, trong chớp mắt vẻ mặt bà ấy hoảng hốt.
Người sống cần sống vì bản thân, cố gắng vì bản thân? Là như vậy sao?
Một lúc lâu sau, Ngụy Lạc vẫn chưa hoàn hồn lại, Cố Tiểu Tây gọi hai tiếng, con ngươi bà ấy khẽ chớp, bà ấy nói: "Được rồi, tôi chỉ là cấp trên của cô, cũng không phải mẹ cô, không quản được nhiều như vậy, tôi chỉ hy vọng sau này cô không hối hận."
Cố Tiểu Tây bật cười, cô nghĩ đến người cha già độc thân ở nhà, trêu ghẹo nói: "Bà thật sự muốn làm mẹ tôi, vậy cầu còn không được."
Đương nhiên nói tới nói lui, cô cũng không cho rằng Ngụy Lạc sẽ coi trọng Cố Chí Phượng, hai người thật sự không xứng đôi.
Ngụy Lạc tức giận nhìn Cố Tiểu Tây, bà ấy sẵng giọng nói: "Nói hưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604553/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.