Cố Tiểu Tây nhẹ giọng nói: "Thiếu Ương, cậu không nên nghĩ như vậy, tôi nghe Thiếu Ly nói, nếu lúc ấy không phải cậu vì cứu em ấy, cậu sẽ không bị xà nhà rơi vào lưng, bảo vệ em gái, cậu hoàn toàn xứng đáng là anh hùng, chứ không phải phế vật."
"Huống như bây giờ cậu cũng chỉ tạm thời nằm trên giường, chờ cậu khỏe lại, còn nhiều chuyện cần cậu làm lắm."
"Không cần tự coi nhẹ bản thân, chờ lúc anh cả cậu đi, Thiếu Ly và Thiếu Đường còn cần cậu chăm sóc đó, cậu phải cố lên, nhanh khỏe lại. Cuộc sống ở nông thôn cũng không giống trong thành phố, ăn uống đề dựa vào khả năng của bản thân, cậu biết chưa?"
Yến Thiếu Ương chấn động, ánh mắt cậu ấy nhìn có hơi ẩm ướt.
Cậu ấy là anh hùng, chứ không phải phế vật?
Cách nói này nghe có vẻ hơi mới mẻ, nhưng không thể không nói, nó khiến tâm trạng vốn mệt mỏi, tự ti của cậu ấy tốt hơn rất nhiều.
Yến Thiếu Ương kiên định nói: "Cảm ơn chị Tiểu Tây, tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng và mau chóng khỏe lại!"
Cố Tiểu Tây cười khẽ, cô ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, lộ ra biểu cảm "em giỏi lắm đúng không".
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, trong mắt xuất hiện ý cười.
"Đúng rồi, phòng ngủ ở điểm thanh niên tri thức của đại đội sản xuất bị nứt, có thể bị sập xuống rất nguy hiểm, bọn Thôi Hoà Kiệt và Vu Kiến Quốc muốn tu sửa lại phòng ở của điểm thanh niên tri thức, nhưng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604495/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.