Cố Tiểu Tây không biết kết quả cuối cùng như thế nào, sau khi cô đưa ra ý kiến, thì rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô cũng không trở về điểm thanh niên tri thức mà đi đến công xã, cô phải về đơn vị một chuyến để xin tổng biên tập Ngụy nghỉ hai ngày.
Thế nhưng cho dù không biết kết quả, nhưng khi cô rời đi nhìn thấy vẻ mặt Thôi Hòa Kiệt đen sì, cô vẫn cảm thấy tâm trạng không tồi.
Sau khi Cố Tiểu Tây đến công xã, cô đến nhân dân nhật báo.
Cô ôm một chồng tranh vẽ, lập tức đi vào văn phòng của tổng biên tập Ngụy Lạc.
Ngụy Lạc ở bên trong nghe được tiếng gõ cửa thì nói: "Vào đi."
Khi Cố Tiểu Tây vào trong, cô nhìn thấy Ngụy Lạc đang ngồi ở bàn cầm bút viết, bà ấy nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy người đến là Cố Tiểu Tây thì hơi ngạc nhiên: "Tiểu Cố? Tôi còn nói dành thời gian đi thăm cô, sao cô đã trở lại rồi?"
Ngụy Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Cố Tiểu Tây, bà ấy đánh giá cô một lượt, thấy cô không bị thương thì thở phào, bà ấy nói: "Hai ngày trước tôi nghe nói cô bị kẹt trong núi, tôi rất lo lắng, cô không sao là tốt rồi."
Mặt mày Cố Tiểu Tây giãn ra, cô khẽ cười nói: "Cảm ơn tổng biên tập, nghe nói bà cũng chạy đến công xã hai lần vì tôi."
Ngụy Lạc lắc đầu: "Cô nói gì vậy, ngày nào mà cô vẫn còn là người của nhân dân nhật báo, tôi sẽ quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604492/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.