Cố Tiểu Tây yên lặng phủ định ý nghĩ này trong lòng, dù sao thuộc tính bạc tình bạc nghĩa của Cố Duệ Hoài đã được định sẵn. Cứ như thể anh ta bị trúng lời nguyền, thậm chí còn muốn giết cô vì Điền Tĩnh, người như thế còn có lương tâm sao?
Kiếp trước anh ta lựa chọn chăm sóc cô, đơn giản là bởi vì biết được những chuyện Điền Tĩnh làm với nhà họ Cố, trong lòng áy náy. Sau khi sống lại cô không hề từ bỏ anh ta nhưng mà đáng tiếc, người không có tâm thì không thể cứu, anh ta vẫn chưa hề nhận thấy rõ.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Cẩm Thư hơi tối đi, ngón tay nắm chặt ly nước mơ hồ trở nên trắng bệch.
Bà ta giật giật môi, gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng lộ ra một tia chua xót: “Bé à, mẹ biết là con trách mẹ, nhưng mà mẹ có nỗi khổ. Năm đó cuộc sống gian khổ, mẹ đi theo cha con, còn phải nuôi con, thật sự không sống nổi!”
“Mẹ từng nghĩ sẽ mang con đi, mẹ thật sự nghĩ tới, chỉ là...”
Giọng nói Lâm Cẩm Thư hơi khựng lại, giống như không biết nên nói như thế nào về chuyện cũ không dám nhớ lại này.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh, cũng không có bị tổn thương vì lời nói của bà ta. Nhưng đoạn quá khứ khi vừa sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ thật sự vẫn là vết sẹo khó mà khép lại của cô. Cô cũng từng oán hận, tại sao Lâm Cẩm Thư lại không mang cô đi.
Nhưng chuyện cũ đã qua rồi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604485/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.