Đúng lúc củ đậu trên núi cần đào về, cho nên nhóm xã viên bèn tạm thời để công việc trong tay xuống, dốc toàn lực đào cây củ đậu.
Lôi Nghị cúi đầu, có hơi ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là tụi tôi vừa tới, cũng không tiện nhàn rỗi.”
Anh ấy vừa nói xong, Uông Tử Yên đã hét lên: “Ây da, lão Lôi, tay anh sao vậy?”
Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn về phía Lôi Nghị, lúc anh ấy để tay xuống, trên mu bàn tay bị trầy một mảng lớn, thậm chí còn rướm máu.
Kim Xán cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Nghị, ánh mắt có hơi đau lòng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lôi Nghị tùy tiện khoát tay: “Không sao, chính là bàn ký túc xá hỏng, tôi sửa lại, không cẩn thận bị trầy.”
“Tôi xem thử.” Uông Tử Yên nhíu mày, đi đến bên cạnh Lôi Nghị, nhìn vết thương trên mu bàn tay anh ấy, thuận tiện còn kiểm tra một chút rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Không bị thương gân cốt, đều là vết thương ngoài da, trở về bôi tí thuốc đỏ là được.”
Nói xong, không đợi Kim Xán thở phào, cô ấy lại nói: “Tôi đã nói rồi, vết thương kia của anh không thể gặp nước, nếu không nhiễm trùng thì phiền lắm, đến lúc đó còn phải tới bệnh viện, tốn tiền không nói còn chịu tội.”
Lôi Nghị vô tình nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao, không cần ngạc nhiên như vậy.”
Nghe vậy, Uông Tử Yên không đồng ý nhìn về phía anh ấy: “Không nghe lời bác sĩ sẽ phải ăn thiệt thòi.”
Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604459/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.