Trong mắt Yến Thiếu Ngu lộ ra vẻ trầm tư, anh gật đầu nói: "Cảnh sát nhân dân sẽ đưa việc này vào danh sách quan trọng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Điền Tĩnh mưu toan hại bé, ngồi tù là đáng đời!" Lúc Cố Chí Phượng nói đến việc này, giọng điệu ông ấy vẫn rất bực bội, nếu không phải vì Điền Tĩnh, thì bé nhà ông đâu phải chịu khổ trong núi nhiều ngày như vậy. Còn suýt chút nữa không về được?
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nói: "Chú Cố, chú ăn cơm đi, cháu lên xem Tiểu Tây và Thiếu Ương."
Cố Chí Phượng xua tay, tiễn anh bằng mắt rời khỏi phòng bệnh.
Ông ấy cười khổ lắc đầu ăn từng miếng mì, con cháu tự có phúc của con cháu, thứ ông ấy có thể làm không nhiều, nhưng mà chỉ cần bé vui vẻ, sau này có thể hạnh phúc, vậy là ông ấy đã đủ hài lòng rồi.
*
Lúc Yến Thiếu Ngu trở lại phòng bệnh của Yến Thiếu Ương, Cố Tiểu Tây đang chuẩn bị đi về.
Khi Cố Tiểu Tây nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, khuôn mặt vốn đang lo nghĩ của cô nhẹ nhàng thở ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần, xác định anh không bị đánh một trận tơi bời thì mới hơi ngượng ngùng nói: "Thiếu Ngu! Anh không sao chứ? Cha em không làm khó anh chứ?"
Cô biết tính tình của Cố Chí Phượng, chỉ sợ ông ấy sẽ ra tay đánh người.
Trong chuyện tình cảm này, cô vẫn luôn là bên chủ động, Yến Thiếu Ngu quá vô tội, nếu quả thật vì nguyên nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604453/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.