Cố Tiểu Tây nhìn Vương Phúc, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi.
Cô cũng không muốn khiến cho đại đội liên tục gặp tai họa, nhưng đã qua khoảng thời gian điểm thanh niên trí thức bị sập ở kiếp trước, đời này lại xuất hiện nhiều chuyện sai lệch như vậy, thật sự rất nguy hiểm, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, dù sao so với chuyện xảy ra chuyện thì đại đội đứng ra nhận chuyện này vẫn tốt hơn.
“Đi thôi.” Vương Phúc gật đầu, ông ta quay vào phòng bệnh thông báo cho Hoàng Thịnh và những người khác một tiếng.
Cố Tiểu Tây gọi Uông Tử Yên và những người khác, để cho bọn họ về đại đội với Vương Phúc.
Cô đưa cả nhóm ra khỏi bệnh viện, Vương Bồi Sinh đang cho bò uống nước, thấy nhiều người như vậy thì sửng sốt: “Đây là?”
Vương Phúc nói ngắn gọn hai câu, Vương Bồi Sinh gật đầu hiểu ý, chuyện của đại đội Liễu Chi hiển nhiên cũng đã vượt xa sự chịu đựng của ông ấy, đột nhiên được chuyện này, vẻ mặt ông ấy cũng giống hệt Vương Phúc, đều rất kinh ngạc.
“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.” Cố Tiểu Tây vẫy tay với họ, xe bò đi càng ngày càng xa.
Sau khi tiễn đoàn người đi, Cố Tiểu Tây cuối cùng cũng buông bỏ được một trong những tâm sự của mình.
Cô không quay về tầng hai, mà quay lại phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một.
Cố Chí Phượng tức nhận nhìn cô, giọng nói có chút khó chịu: “Bỏ được để quay về rồi sao?”
Cố Tiểu Tây tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604443/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.