Thật vất vả mấy người họ mới có thể chạy ra khỏi đại đội Liễu Chi để đến đây, tuy rằng Lý Vệ Đông đã chết, nhưng hầu như tư tưởng của mỗi người ở nơi này đều lạc hậu và cổ lỗ sỉ, lúc làm việc vừa ngu dốt lại vừa cực đoan, nếu bọn họ quay trở về thì làm sao có thể có một cuộc sống yên ổn?
Huống hồ địa vị của Lý Vệ Đông ở đại đội Liễu Chi rất cao, bọn họ bỏ chạy khi ông ta vừa chết giống như họ đã biết trước những việc sẽ xảy ra thì khó tránh khỏi có người dựa theo những việc này mà suy diễn ra việc khác, ngược lại sẽ trả thù bọn họ, đến lúc đó chỉ sợ là họ có chết cũng chưa có ai biết được.
Uông Tử Yên cũng cắn chặt môi, ngẩng đầu liếc nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu một cái, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn.
Nhưng ngược lại Lôi Nghị lại cứng đầu cứng cổ không mở miệng, chỉ có bàn tay đang lôi kéo Kim Xán của anh ấy cũng đang siết chặt, tỏ vẻ thấy chết cũng không sợ.
"Lôi Nghị... Tử Yên..." Yến Thiếu Ương nằm sấp trên giường bệnh, nện mấy cái lên gối một cách vô lực.
Cậu ấy cúi đầu, đáy mắt nóng lên, cậu ấy còn nhớ rõ ngày họ rời khỏi đại đội Liễu Chi, mặt trời trên cao chiếu rọi, khi bọn họ chạm mặt nhau ở bệnh viện thì trên mặt đều đang cười, trong nụ cười đều ẩn chứa cảm giác sống sót sau tai nạn và hy vọng cuộc sống sau này đều sẽ trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604437/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.