Giọng nói của cô rất bình tĩnh, khi nhắc tới hai chữ “người yêu”, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
Mặc dù Hạ Lam Chương đã biết toàn bộ câu chuyện, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe điều đó từ miệng cô.
Môi anh ta mấp máy, muốn hỏi gì đó, nhưng vẻ mặt dịu dàng của Cố Tiểu Tây như một lưỡi dao sắc bén, khiến mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, anh ta không hiểu, rõ ràng anh ta là người gặp cô trước, tại sao lại như vậy?
Hạ Lam Chương ngơ ngác nhìn cô, im lặng hồi lâu, một lúc sau mới cười khổ nói: “Tôi hiểu.”
Cố Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu, nhìn bầu trời đen kịt, nói: "Muộn rồi, tôi không giữ anh ở lại ăn tối nữa, lần sau người yêu tôi trở về, mời anh sau vậy."
Hạ Lam Chương không biết nên nói cái gì, cuối cùng hồn bay phách lạc rời đi.
Cố Tiểu Tây đưa mắt nhìn anh ta rời khỏi sân, sau đó kéo Yến Thiếu Ly trở về, nếu còn không ăn mì sẽ bị vón cục.
Hạ Lam Chương đã là người lớn, anh ta có thể hiểu, huống chi đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì cũng phải trả qua chuyện này. Nếu như cứ dây dưa không nói, sớm muộn gì cũng trở thành mối họa, đối với người nào cũng không tốt.
Trong thế giới tình yêu, vô cùng thuần khiết, không có chỗ cho sai sót.
Yến Thiếu Ly mặt đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Tiểu Tây, kinh ngạc nói: “Tiểu Tây, chị thật thẳng thắn, người mới vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604417/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.