Cố Tích Hoài cũng giật mình, sải bước đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây, nhìn từ trên xuống dưới một hồi, còn đưa tay nhéo má cô: "Là thật, Tiểu Tây, đội dân quân tìm thấy em à? Em không sao chứ?"
Cố Tiểu Tây dở khóc dở cười đẩy tay Cố Tích Hoài ra: "Em không sao, cha thế nào?"
Cô đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn mắt cá chân sưng tấy của Cố Chí Phượng, nhíu mày nói: "Cha, cha cũng không xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt chước người trẻ làm anh hùng? Nhìn chân đi này, sưng vù như cái bánh bao ấy."
Cố Chí Phượng nghe cô giận dữ mắng mỏ, trên mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch.
Ông ấy ngắm nhìn hồi lâu, sau đó nắm lấy tay Cố Tiểu Tây nói: "Bé, nói cho cha biết, mấy ngày nay con sống thế nào? Ăn gì uống gì? Nhìn xem, mặt con không còn ít thịt nào nữa rồi kìa, trước kia bé nhà chúng ta nhìn phúc hậu lắm mà?"
Phúc hậu?
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, mí mắt Cố Tiểu Tây cũng giật giật.
Cô hắng giọng, kể một cách ngắn gọn, súc tích, cũng không giấu việc mình gặp phải sói và gấu, còn cố ý nâng cao hình tượng của Yến Thiếu Ngu, kể chi tiết anh đã bảo vệ cô thế nào.
Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài nghe xong sắc mặt đại biến: "Bọn cha chỉ biết các con gặp sói, không biết còn gặp cả gấu!"
Cố Tích Hoài nhìn Cố Tiểu Tây, mặt đầy hoài nghi nói: "Yến Thiếu Ngu lợi hại thế á? Em đang nổ à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604405/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.