Nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng Cố Tiểu Tây hơi rục rịch, nghĩ nghĩ, liền kiễng chân lên, đôi môi đỏ mọng cắn nhẹ lên đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu, hai môi chạm nhau, khác với hơi thở lạnh lẽo trong làn nước, mang theo chút ấm áp.
Cô dùng sức khá mạnh, sau khi mân mê một lúc, mới như một tên tiểu lưu manh chép miệng một cái, như là đang hồi tưởng lại.
Yến Thiếu Ngu hơi nheo mắt lại, khuôn mặt đẹp trai đờ đẫn, khí chất ngang ngược lãnh đạm thường ngày bị phá vỡ, giống như dính bụi bặm trần gian, đột nhiên có nhân khí, hé mở đôi môi hơi sưng đỏ, tỏ rõ tình cảm mập mờ vừa rồi.
Cố Tiểu Tây cười hì hì, ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh âm nhẹ như suối, có chút nũng nịu bá đạo nói: "Hôn rồi thì anh chính là người của em, anh không được nuốt lời, nếu không em sẽ mang theo anh cùng xuống địa ngục! Hiểu chưa?"
Nói là nói như vậy, nhưng nếu anh đổi ý thật, có lẽ cô cũng không nỡ kéo theo anh cùng xuống địa ngục.
"Đi thôi!" Cố Tiểu Tây nói xong, kéo Yến Thiếu Ngu chạy trên con đường mòn.
Yến Thiếu Ngu bước chân theo sau Cố Tiểu Tây, ánh mắt lại thủy chung không rời bóng lưng cô, tất cả sự thờ ơ trước đây đều biến mất, càng ngày càng nóng bỏng, hóa ra đây chính là cảm giác có người cắm rễ trong lòng.
Anh khẽ cười nhẹ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe, phát ra vui thích từ tận đáy lòng.
Ánh nắng chân trời chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604403/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.