Nghe vậy, Cố Tiểu Tây thu lại ý cười, nhìn Yến Thiếu Ngu, quả nhiên thấy anh dừng bước.
Anh không thích xen vào việc của người khác, Điền Tĩnh bị nhốt không sao cả, nhưng Tống Kim An gặp nạn, anh tuyệt đối sẽ không thể ngồi yên mặc kệ.
Yến Thiếu Ngu quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Tôi đi cứu bọn họ, cô đi tìm được đi.”
Một tay Cố Tiểu Tây bắt lấy cánh tay anh, chân mày nhíu chặt, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn Yến Thiếu Ngu, rốt cuộc không thể nói ra câu bảo anh mặc kệ Tống Kim An. Cho dù hai người vì chuyện kiếp trước mà không được hòa thuận thì dù sao cũng có tình cảm.
Cô chần chừ một lát, cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi đi với anh, cũng có người chăm sóc.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái rồi không nói gì, anh nằm sấp xuống đất nghe động tĩnh xa xa truyền đến, dòng sông ở dưới chân núi, không thể cho bùn đất cây khô mượn lực. Mưa to cọ rửa khiến tốc độ sạt lở của núi chậm lại, cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Hai người đi theo tiếng động đến đó thì thấy có một gốc cây đại thụ bị gãy chắn ngang, cây cối chặn Tống Kim An chặt cứng, dường như anh ta đã bị đánh ngất, bất tỉnh nhân sự, Điền Tĩnh thì liên tục ra sức lôi kéo Tống Kim An.
Trên mặt cô ta toàn là vết trầy, mắt cá chân còn thấm máu, nhìn vết thương này thì hẳn là cũng bị sói cắn bị thương.
“Thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604337/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.