Cố Tiểu Tây cong cong khóe môi, đưa tay giúp anh lau đi mưa trên mi mắt.
Đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu rũ xuống, hiện ra vẻ lạnh lẽo: “Đừng lộn xộn!”
Mặt mày Cố Tiểu Tây như tranh vẽ, giọng nói ẩn chứa vài phần ý cười: “Được, tôi không động đậy.”
Yến Thiếu Ngu dừng bước, có hơi mất tự nhiên với sự ngoan ngoãn hiếm thấy của Cố Tiểu Tây, bởi vì lúc cô nói chuyện dựa sát vào anh, bên tai dường như đều bị hơi thở ấm áp hun đỏ, anh nhíu mày, đi nhanh về một phương hướng.
Dưới sườn dốc là một mảnh rừng dày đặc, cây tùng cây bách mọc san sát, đất đai hiện lên một ánh đen, vừa nhìn đã thấy vô cùng phì nhiêu nhưng nơi này ít người lui tới, cỏ cây đều lớn lên rất cao, không có đường đi.
Cố Tiểu Tây ôm cổ Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi ở bên cạnh, có khi đi bên cánh rừng sẽ phát hiện.”
Mấy đại đội lân cận đã không còn người trông rừng nhưng nhà gỗ của người trông rừng tại thế kỷ trước vẫn còn, mặc dù mục nát nhưng ít nhiều là một nơi có thể đặt chân, giống như Tống Kim An và Điền Tĩnh vào kiếp trước.
Yến Thiếu Ngu tới cứu cô là điều ngoài dự đoán, nhưng ở riêng với anh để tăng thêm tình cảm, cũng là một lựa chọn khá tốt.
Sau khi Cố Tiểu Tây nói xong, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cha tôi và anh cả tôi đâu rồi?”
Yến Thiếu Ngu nói lời ít ý nhiều: “Xuống núi tránh mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604333/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.