Nghĩ vậy, Cố Đình Hoài không kiềm lòng được mà liếc Trần Nguyệt Thăng, sự chán ghét lộ rõ trong mắt.
Lần trước ở trong núi, anh ấy không nên cứu Trần Nguyệt Thăng, tên vô ơn này đã giẫm đạp lên tấm lòng của bé con nhà mình, bây giờ anh ta đang hối hận chứ gì? Muộn rồi!
Có lẽ Trần Nguyệt Thăng cảm nhận được ánh mắt ác ý của Cố Đình Hoài nên sắc mặt anh ta lại trầm xuống lần nữa, cũng không nói tiếng nào.
Cố Tiểu Tây cố định dây thừng xung quanh eo của mình, vòng eo thon gọn khiến lỗ tai của rất nhiều thành niên trong đội ngũ nóng lên, ánh mắt bọn họ cũng sáng hơn vài phần. Bình thường các cô gái đều mặc quần áo vừa dày vừa rộng, không thể nhìn rõ vóc dáng, thế nhưng hiện tại mọi người lại được mở rộng tầm mắt.
Cảm nhận được những ánh mắt này, Cố Đình Hoài lập tức đứng chắn trước mặt Cố Tiểu Tây và trừng mắt nhìn đoàn người.
Khi nhìn thấy vẻ mặt không chút thay đổi của Yến Thiếu Ngu, người đang vác hươu đứng trong góc, anh ấy nhíu mày, vẻ mặt tiếc hận, thậm chí Cố Đình Hoài còn hư một tiếng làm Yến Thiếu Ngu khó hiểu.
Cố Tiểu Tây kéo dây thừng, đứng bên cạnh sườn núi quan sát bên dưới rồi nhảy xuống.
Tốc độ rơi xuống của cô rất nhanh, động tác cũng rất thành thạo, nhanh nhẹn, không hề giống một cô gái nũng nịu chút nào.
Vương Phúc sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng chí Tiểu Cố đúng là văn hay võ tốt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604327/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.