Yến Thiếu Ngu nghe giọng nói nhẹ nhàng như nước suối của cô, chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề trong lòng đã thư giãn rất nhiều.
Anh nhướng mày, trán hơi giật giật, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn, nhờ mọi người vất vả chăm sóc cho Thiếu Đường vậy.”
Dứt lời, còn không đợi đám người Cố Tích Hoài phấn khởi, anh lại nói: “Trước đây là không biết nhưng hiện tại đã biết, vậy cũng không tiện để Thiếu Đường ở chỗ này ăn ở không được. Tôi sẽ trả tiền trả lương thực, có chỗ nào cần thì mọi người cứ việc nói.”
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu lành lạnh, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, như là đang hứa hẹn gì đó.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, chợt cười ha hả: “Khách sáo như vậy làm gì? Nhưng từ nay về sau khi anh tan tầm, cũng tới nhà ăn luôn đi. Dù sao làm cho Thiếu Đường cũng là làm, làm cho anh cũng là làm, thêm một mình anh cũng không nhiều hơn là bao.”
Cố Tích Hoài liếc Cố Tiểu Tây một cái, trong lòng suy nghĩ, người này đúng là thừa thế xông lên, không khách sáo chút nào cả.
Con ngươi của Cố Đình Hoài cũng lóe sáng, xem như đã hoàn toàn chắc chắn tâm tư của Cố Tiểu Tây.
Tay đang nạy óc chó của Cố Chí Phượng cũng dừng lại, mặc dù ông ấy là một người thô kệch, nhưng cũng không ngốc đến vậy. Sau khi biết lại nhìn Cố Tiểu Tây một cái, khóe miệng giật giật, trong đôi mắt sáng tối đan xen, không biết nên có phản ứng như thế nào.
Cái này gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604303/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.