Lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, là Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã trở lại.
Cố Tích Hoài thấy hai người vào cửa, gọi một tiếng: “Cha, anh cả.”
Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt u sầu, ngửi mùi thịt trong nhà, vẻ u sầu mới thoáng tản đi một ít. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở đầu giường đất, không khỏi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Vị này là?”
Cố Đình Hoài cũng ngơ ngác, nhìn về phía Cố Tích Hoài, chỉ nghĩ là bạn thân của anh ấy.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy nhìn về phía hai người, gật đầu với họ, tự giới thiệu: “Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức vừa mới từ Kinh Thành xuống nông thôn, cũng là... Anh cả của Thiếu Đường.”
“Anh cả của Thiếu Đường?”
“Anh cả của Thiếu Đường?”
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đồng thanh lên tiếng, giống như không dám tin, liên tục nhìn về phía Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Đường. Không biết là ấn tượng ban đầu hay sao đó, càng nhìn lại càng cảm thấy hai người này rất giống nhau.
Cố Tiểu Tây vớt thịt gà hầm ra, lại bỏ mì sợi và cải xanh vào trong canh.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài, lại kể đầu đuôi mọi chuyện.
Nghe xong, Cố Chí Phượng cũng không khỏi cảm thán: “Thật đúng là duyên phận, cô bé được cứu từ thành phố Chu Lan về, lại là em gái ruột của thanh niên trí thức Yến. Nếu nói chuyện này không phải duyên phận thì thật sự không có cách nào để giải thích.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604301/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.