Nhìn thấy vẻ nén giận và ánh mắt phẫn nộ rúng động lòng người của Cố Tiểu Tây, sắc mặt Yến Thiếu Ngu trở nên tái nhợt.
Anh suy đoán ra vô số khả năng, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng Cố Tiểu Tây cứu Yến Thiếu Đường. Việc cô tiếp cận một cách khó hiểu thật sự đáng nghi, trong khoảng thời gian qua anh cũng gặp rất nhiều chuyên gió tanh mưa máu, khó tránh khỏi đa nghi hiểu lầm.
Có điều, Thiếu Đường khỏi bệnh từ lúc nào? Tại sao cô bé lại nhớ được tên mình?
Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu khẽ mấp máy, giọng khàn khàn: “Xin lỗi cô, tôi hiểu lầm cô rồi. Nhưng, tôi muốn biết tại sao cảnh sát thành phố Chu Lan không giữ người mà lại giao cho cô, để cô mang cô bé về?”
Nghe thế, Cố Tiểu Tây hơi nghẹn lời, nghĩ đến lời giải thích ban đầu của mình, mắt cô loé sáng.
Cô không ngờ Yến Thiếu Ngu lại có thể đưa ra một câu hỏi mấu chốt trong thời khắc quan trọng này.
“Có gì lạ đâu? Lần đầu gặp nhau, Thiếu Đường rất ngốc, giống như có vấn đề về thần kinh vậy, con bé không thể phản ứng bình thường, bên cảnh sát không hỏi được thông tin hữu dụng nào, cũng chẳng thể chăm sóc nó.”
“Tôi là người cứu Thiếu Đường khỏi tay mẹ mìn, đương nhiên tôi không muốn con bé lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Tôi nói với họ tôi sẽ chăm sóc Thiếu Đường chu đáo, cảnh sát thành phố Chu Lan cũng tới thị sát một thời gian, họ rất tin tưởng tôi.”
Cố Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604299/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.