Yến Thiếu Ngu vừa vào cửa, người đầu tiên anh nhìn thấy là cô bé đang ngồi ở đầu giường nghịch túi cát gần lò sưởi.
Cô bé ngồi quay lưng về phía anh nên anh chỉ nhìn thấy chiếc áo khoác và đôi giày bông nhỏ mới tinh, đôi bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm đang cầm túi cát. Anh không ngờ em gái của Cố Tiểu Tây còn nhỏ như vậy, chắc cũng tầm tuổi Thiếu Đường.
Nghĩ đến Yến Thiếu Đường, sắc mặt Yến Thiếu Ngu ảm đạm, ánh mắt tối đi.
Trong lòng anh biết rõ, đã lâu như vậy vẫn chưa tìm được, có lẽ Yến Thiếu Đường đã bị bọn buôn người bán đến một nơi nào đó rất xa, muốn tìm cô bé như mò kim đáy bể. Có lẽ cả đời này, họ cũng không còn cơ hội gặp lại.
Cố Tích Hoài xoa xoa tay, đưa mắt ra hiệu với Cố Tiểu Tây: “Người này là ai?”
Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Đường đang ngồi trên giường đất, chớp mắt, giọng nói có chút trêu chọc: “Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức mới đến đại đội chúng ta. Có phải rất đẹp trai đúng không?”
Khóe miệng Cố Tích Hoài nhếch lên, mí mắt giật giật, không hiểu em gái không biết điều nhà mình đang làm gì.
Yến Thiếu Ngu nghe Cố Tiểu Tây nói vậy thì nhíu mày. Khi bắt gặp ánh mặt của Cố Tích Hoài, anh bình tĩnh lại, khách khí gật đầu nói: “Chào anh.”
“Chào… Chào cậu.” Cố Tích Hoài nghiêm túc đánh giá Yến Thiếu Ngu, giọng nói có chút kỳ quái.
Sao anh ấy cảm thấy cậu thanh niên trí thức này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604297/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.