Mắt thấy mấy người nhóm Hoàng Thịnh còn đang nhìn về phía bên đó, Phan Nhược Nhân tức giận nói: "Còn không lo ăn nhanh đi? Phải lập tức tập hợp đấy."
Tống Kim An phụ họa nói: "Nhanh ăn đi."
Tác phong của Yến Thiếu Ngu nhanh nhẹn, nhanh chóng ăn xong sau đó đi rửa sạch cà mèn rồi anh lập tức đi đến bên ngoài chỗ ở của nữ thanh niên trí thức.
Anh gọi: "Đồng chí Cố."
Cố Tiểu Tây đang thu dọn bản vẽ và giấy bút rồi đi ra khỏi phòng nhận lấy cà mèn từ trong tay của Yến Thiếu Ngu, hỏi: "Đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không? Nếu anh muốn ăn món gì cũng có thể nói với tôi."
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đôi mắt hoa đào đen láy nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, sau một lúc lâu, khẽ thấp giọng nói: "Về sau không cần nấu cơm cho tôi nữa, tôi sẽ tự tìm cách."
Thay vì lợi dụng một cô gái, chi bằng anh mua lương thực về tự mình nấu.
Nụ cười ở trên gương mặt của Cố Tiểu Tây chợt tắt, cô ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng nói bình tĩnh: "Mỗi ngày tôi đều nấu cơm, không phải chỉ nấu cho một mình anh, tôi còn muốn chăm sóc cho người nhà của mình, dù sao cũng không thể vì nấu cho anh một bữa mà khiến cho cha và anh của tôi chịu thiệt, đúng không?"
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, lời này hình như nghe ra cũng có lý.
Mới đầu là anh cảm thấy tay nghề bếp núc của Cố Tiểu Tây không tệ, hơn nữa tiền ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604281/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.