Bác gái Lưu đang thái rau vừa thấy Điền Tĩnh đến thì nhướng mắt lên nhìn sau đó cười khẩy rồi nói: "Sao cô không ngủ tiếp đi?"
Bác gái Vương đang phụ trách xào rau, ngược lại bà ấy không nói mấy câu khó nghe.
"Cháu…cháu thật lòng xin lỗi, cháu ngủ quên." Điền Tĩnh cắn môi, vẻ mặt áy náy.
"Cô đến muộn thêm một tí nữa thì chúng tôi cũng đã nấu xong cơm nước rồi đấy." Bác gái Lưu nói xong, thì ném một đống rau xanh ở dưới đất vào người Điền Tĩnh: "Đi rửa rau đi, cả ngày chỉ biết dùng mánh khóe để lười biếng, trộm cắp vặt cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, hừ."
Bác gái Vương liếc nhìn Điền Tĩnh một cái, thúc giục nói: "Thôi được rồi nhanh đi làm việc đi."
Điền Tĩnh là người từng vào trại lao động cải tạo, dĩ nhiên có rất nhiều người không có cảm tình với cô ta, huống chi công việc thoải mái như nấu cơm cho nhóm thanh niên tri thức lại kiếm được tiền, nếu như Điền Tĩnh không có chiếm hết một chỗ thì con dâu trong nhà mình cũng có thể đến đây làm việc.
Điền Tĩnh hít sâu một hơi, múc nước giếng lạnh như băng lên bắt đầu rửa rau.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, mới chạm nhẹ vào nước giếng đã có cảm giác lạnh đến thấu xương, cho tay vào để rửa rau chẳng mấy chốc cả hai tay lạnh đến mức đỏ bừng.
"Bác gái, cháu đã rửa rau xong rồi." Điền Tĩnh đặt rau đã rửa sạch bên cạnh cái thớt nhỏ giọng nói.
Bác gái Lưu liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tieu-tay/3604279/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.